- Trang chủ
- Sách
- Văn học Việt Nam
- Tiểu thuyết
- Trốn Lên Mái Nhà Để Khóc - Lam
Trốn Lên Mái Nhà Để Khóc - Lam
>>> Tủ Sách Bloom Collection
>>> Tủ Sách Tâm Lý Học
>>> Tủ Sách Tham Khảo
>>> Tủ Sách Sách Giáo Khoa
>>> Tủ Sách * Tác Giả Nổi Tiếng
>>> Băng đĩa tại Davibooks. Mua ngay!
Sản phẩm liên quan
Mô tả sản phẩm
Mười hai giờ khuya, mình nhận được một cuộc gọi từ nơi xa.
Đầu dây bên kia là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi. Em chẳng nói quá nhiều, chỉ bắt đầu câu chuyện bằng sự im lặng. Cho đến lúc mình sắp ngủ thiếp đi, em bỗng nhẹ nhàng nói vội ba từ “Cảm ơn chị!" rồi cúp máy.
Cách đây khá lâu, mình từng nhận được một cuộc gọi từ em, cũng vào giữa đêm khi chỉ có vì sao trên trời và ánh đèn đường còn thức. Hôm đó em nói rất nhiều, đến nỗi mình không còn nhớ rõ bản thân đã nghe những gì. Chỉ nhớ rằng em đã kể với mình về nơi em đang sống.
Một thành phố mà Mặt Trời không mọc vào buổi sáng, chờ mãi đến tối cũng chỉ đợi được một ngọn sao rơi. Ở thành phố đó, em không thấy rõ bàn tay mình có dáng hình gì, chẳng thấy được trước mắt là đường đi hay hố rỗng. Rất nhiều cành cây chẳng ai dọn gỡ bên đường. Mặt đất lúc nhũn mềm đến lún bàn chân, lúc gồ ghề chỉ toàn sỏi đá. Những cây cổ thụ đứng sát kề nhau, bóng đen của nó che khuất vì sao duy nhất sáng trong đêm tối.
Đôi lúc, để ngắm được ánh sáng le lói của vì sao, em phải tự leo lên mái nhà cao chót vót. Đó là nơi bóng đêm che phủ dày đặc nhất, cũng là nơi duy nhất em có thể nghe được tiếng chảy của một dòng sông.
“Em có lên đó nhiều lần không?"
“Nhiều lắm ạ.”
“Vậy em đã được ngắm vì sao kia nhiều lần lắm hả?"
"Chưa lần nào."
Nhưng em đã nghe tiếng sóng vỗ rì rào từ một con sông nào đó truyền đến từ xa. Dù không chắc đó có phải tiếng gió hú hay không, nhưng em tin nó là một dòng sông rất rộng. Cây gáo mọc sum sê hai phía bờ sông, quả gáo chín vàng đầy lông, gai đâm chân em đau rát, nhưng lại làm em vui như chưa bao giờ được vui đến thế.
Em biết bầu trời trên dòng sông ấy sẽ có đầy ánh sao. Có đom đóm lập lòe. Có những cành gáo mọc đầy quả. Em gom thật nhiều quả gáo lót dưới chân mình, dùng chiếc đuốc mà mình tìm được dọc đường để ngắm nhìn vết xước trên bàn chân nho nhỏ. Đoạn đường đến đó, chắc em không thể đếm hết những vết xước trên chân.
“Em có sợ không?"
"Em có."
“Thế sao em vẫn bước đi?"
"Vì em tin phía trước là đường."
Những tòa nhà cao chót vót muốn níu em ở lại giữa lòng thành phố. Bóng tối muốn thuyết phục em rằng vì sao le lói đó là ánh sáng duy nhất trong đời.
Nhưng em tin phía trước là đường đi. Cho dù đó có là hố rỗng.
Đi một đoạn nữa sẽ đến bờ sông, em tin sẽ có rất nhiều vì sao ở đó, và cũng tin mình sẽ tìm được một chiếc đuốc dọc đường.
“Thành phố của chị có ánh sáng không?"
“Ở thành phố của chị, Mặt Trời sẽ mọc lên vào buổi sáng. Rất nhiều vì sao sẽ xuất hiện khi trời vừa chạng vạng. Vào những hôm bóng tối ghé thăm, vì sao bị che khuất đằng sau những đám mây xám xịt, nhưng vẫn có đèn đường đứng chờ để thắp sáng người qua."
“Thành phố của chị có xa không?"
"Chỉ cách em bảy năm lẻ nữa."
Kết thúc cuộc trò chuyện hôm đó, em bảo nhất định sẽ ghé thăm mình.
Năm hai mươi tuổi, mình có một giấc mơ. Ở đó, mình đang sống lại những ngày tăm tối cũ. Mình gọi cho em, bảo rằng nơi đây cũng có những ngày chỉ toàn bóng tối.
"Nhưng ngày mai Mặt Trời vẫn sẽ lên thôi, đúng không chị?"
Mình đáp “ừ".
...
Có một thành phố ở trong trái tim mình, một buổi chiều nọ mình gặp em ở đó. Em nhỏ bé, gầy rộc, mái tóc dài qua lưng. Đôi mắt em đỏ hoe, nhưng lại ráo hoảnh.
Chúng mình ngồi trên mái nhà, cách nhau một dòng sông thời gian. Ở nơi đó, mình đã làm chỗ dựa cho em. Và cũng ở đó, em đã giữ thay mình những tháng ngày tăm tối nhất.
Thông tin thêm
=*=*=*=*=*=*=*=*=
Sách cũng có bán tại DAVIBOOKS - SÁCH ĐẤT VIỆT:
- A30/9 QL50, Bình Hưng, Bình Chánh, TP.HCM (Đối diện Điện Máy Xanh; cách bến xe Q8 150m hướng về phía đường Nguyễn Văn Linh)
- SĐT: 028 6265 2039
DAVIBOOKS đem đến cho Quý độc giả những bộ sách mới nhất, nhanh nhất, và chất lượng nhất.
Nhận xét sản phẩm