- Trang chủ
- Sách
- Văn học Việt Nam
- Truyện ngắn, vừa, dài
- Đinh Phong và năm mươi truyện ngắn
Đinh Phong và năm mươi truyện ngắn
Mô tả sản phẩm
Cuốn sách này tập hợp 50 truyện ngắn được tác giả viết rải rác trên các báo từ năm 1959 đến nay. Mỗi truyện đều có hình bóng của người lính - họ là những người bạn chiến đấu một thời mà tác giả không quên.
“Anh ấy là thủ trưởng mới của chúng tôi. Biết tên anh ấy đã lâu, nay mới được nhìn rõ mặt. Anh ấy là cán bộ kháng chiến mà da dẻ trắng trẻo như người thành phố. Hồi trước 1975, ở Sài Gòn người ta đồn rằng: “Việt cộng” người ốm tong teo “bảy người đeo không gãy cọng đu đủ”, da dẻ đen đủi, có hai chiếc răng nanh chìa ra ngoài. Bây giờ trước mặt tôi là một “Việt cộng” cỡ bự lại khỏe mạnh, trắng trẻo, đẹp trai, ăn nói có duyên. Thú thật, đôi mắt anh ấy lại quyến rũ lạ thường, và cách nói chuyện có duyên đến mức “con kiến trong lỗ cũng bò ra”…
Không phải riêng tôi, mà bọn con gái và các anh chị trong cơ quan cũng yêu quý thủ trưởng mới. Anh ấy gần gũi mọi người, biết từ chuyện bà mẹ một cán bộ đi bệnh viện, ông già cô văn thư bị gãy chân, đến cô kế toán mới cãi nhau với chồng, cậu bảo bệ sắp cưới vợ… Ai cũng được anh thăm hỏi, gợi ý cách giải quyết thỏa đáng. Anh ấy có nhiều mẹo gỡ rối cho từng người.
Tôi ít quan tâm đến công việc của anh, bởi đảng viên kỳ cựu như anh trở thành một cán bộ giỏi, liêm khiết là tất nhiên. Tôi chỉ nhớ đến đôi mắt và những chuyện kể kèm theo tiếng cười sang sảng của anh.
Anh ấy có ý quan tâm đến tôi - một cô văn thư tầm thường. Đòn đầu tiên mà anh ấy giáng xuống tôi, đã trở thành kỷ niệm chẳng bao giờ quên. Một buổi sáng, tôi đưa công văn cho anh ký. Khi trả hồ sơ anh nói:
- Anh có hai ý nói với Thu Thủy, đừng giận nghe. Một là, em viết giấy trình thủ trưởng mà chữ mờ quá không đọc được. Vì vậy phải có cây viết tốt. Anh tặng cô văn thư cây viết này…
Rồi anh cho tôi một cây viết ngoại màu đen bóng đựng trong một cái hộp.
- Việc thứ hai là, đi làm việc nên ăn mặc đẹp nhưng phải kín đáo, tránh gây tò mò cho người khác. Anh nói vậy không phải mình là gỗ đá đâu, song ở cơ quan thì phải khác lúc đi chơi.
Tôi vội cúi xuống xem áo mình. Chiếc áo màu tím nhạt không sặc sỡ nhưng cổ áo hơi rộng. Người tôi nóng ran, mặt đỏ bừng vì giận thủ trưởng đã phê bình nhẹ nhàng mà nghiêm khắc…". (Trích truyện ngắn Không ăn cắp).
MỤC LỤC
Lễ khấn trọn đời
Con người lính Đại Hàn
Không ăn cắp
Những viên đạn đất
Con những người đã mất
Phu-mi
Bụi đỏ
Chú bé Thái Bình
Cha
Hương
Trinh trắng
Nụ hôn trẻ thơ
Ngọc Lan
Cánh chim tự do
Đôi môi
Ông Tám cô đơn
Nỗi đau thầm lặng
Nồi cháo trắng
Anh lính điên
Người quen cũ
Ngôi mộ không bia
Gợn sóng hồ Gươm
Cây dừa quê hương
Chú bé Sài Gòn
Mô-li
Bụi tầm vông
Hình người cưỡi ngựa
Hương thơm còn lại
Cha con ông tướng
Đất
Chú bé thủ môn
Má kể chuyện này
Hoàng tử Cóc
Đổi màu
Muộn
Vết sẹo
Chiếc điện thoại
Choáng váng
Chiếc chìa khóa màu vàng
Tên tù binh
Một bao gạo
Ba người Hà Nội
Trận thứ 101
Chàng trai xứ Huế
Viên sĩ quan biệt phái
Bạn chồng
Đều là con của mẹ
Con búp bê
Giấu mặt
Thợ mỏ
Trân trọng giới thiệu!
Nhận xét sản phẩm